Thursday, January 26, 2017

Chiều Vàng Tôi Qua

Là gió,
tôi quên tuổi xưa
quên tháng năm rong duỗi…
Quên hiên nhà chiều vàng tôi qua, bóng đợi…
Đi ngang núi rừng…
Cùng ngày xanh phơi trên những tảng đá u buồn thế kỷ
Rồi ngày mai… con nước cạn…

Lòng suối hoang thôi ôm mảnh trăng non thiêm thiếp
Tôi ra đi
Gieo lời ca nghìn năm trên cỏ hoa, trên những cao sơn kỳ bí…
Đợi hoàng hôn chờ mảnh trăng già thủ thỉ
Hỏi muôn đời thực hữu nơi đâu (?)
Khi câu hỏi đã thành câu
Lời tôi hóa thành sinh diệt
Là gió xuân, là bão tố triền miên
Nhân gian vì tôi mới có hai miền
khổ đau và hạnh phúc
Bởi tôi còn
Nên yêu, ghét nghìn năm…thổi quanh nhân thế
Ai đó biết tôi là làn gió
Xin cùng tôi chu du hồn dâu bể
Để thấy bóng đời
Rơi trên những giọt sương mai trăm màu lấp lánh
Đêm nghìn năm trôi nhanh
Long lanh giọt sương
Phút chốc tan biến cùng tôi.

No comments:

Post a Comment

New York - Buddhism News

Buddhism Lion's Roar

Buddhism | The Guardian

--------------TRUYỆN NGẮN NỬA HỒN XUÂN

My photo
Garden Grove, CA, United States