Khi sương cành còn lấp ló
Ta cùng với nó ra đồng.
Đường trơn, gió phất mênh mông
Hai bên ruộng mạ xanh rì
Lầm lì, trâu không chịu bước
Nắm chặt dây lôi mới đi
Ta bảo: đừng thiết tha chi
Thẳng tiến Bình nguyên Thảo như
Mặc ngươi tha hồ vui hưởng
Cỏ xanh hoa biếc nghìn thu
…Mõi chân ta ngồi tĩnh lự
Ca bài Bát Nhã Ba La
Đẩy trâu qua bờ sinh tử
Khi chiều nắng hắt sông xa
Ngỡ rằng trâu đã về nhà
Đâu ngờ nó vẫn lân la
Bên kia vực sâu nước cuộn
Một phen ta phải bôn ba.
Mưa hờn nắng dỗi trôi qua
Trâu nay mắt già, mi rụng
Ta dù tận tâm tận lực
Nào vực được thói buông lung.
Thôi thì vứt dây lửng thửng
Thả trâu về cõi lênh đênh
Mình ta ra đồng hít thở
Nhìn hoa bướm lượn xinh xinh
Ô kìa trời đất rộng thinh
Trâu nằm yên bình nhai cỏ
Nó nhìn ta như bỡ ngỡ
Chẳng quen chẳng lạ bao giờ!
Vẫn con trâu xưa ngày đó
Sớm chiều lẽo đẽo theo ta
Lông đen giờ đây nhuốm bạc
Bụi đường chẳng chút lấm la.
Chiều đi, trăng rằm êm ả
Rãi vàng bạc xuống nhân gian
Trâu xưa tan trong ánh sáng
Ta về lòng chợt thênh thang.
Thích nữ Tịnh Quang
No comments:
Post a Comment