Nghe như vầy, một thời đức Phật ở tại nước Xá Vệ, vườn Kỳ Thọ Cấp Cô Độc. Bấy giờ ngài bảo các Tỳ Kheo, Tỳ Kheo nên im lặng. Phật bảo, lắng nghe ta nói về việc tự giữ (ý) và không tự giữ (ý).
Các Tỳ Kheo chắp tay lắng nghe
lời Phật. Phật bảo các Tỳ Kheo, lý do gì gọi là không tự giữ? nếu con
mắt không khép lại, hoặc con mắt rơi vào sắc thức, tâm liền rong duỗi;
tâm đã rong duỗi bèn không được định ý; đã không được định ý thì không
biết được như thực; lý thực hữu (của vạn pháp) đã không hiểu thì cũng
không thấy được thực hữu; đã không hiểu không thấy được thực hữu thì
không xả được nghiệp hoặc, cũng không thoát khỏi vô minh rồi bị trói
buộc bởi các nhân duyên khác. Từ nhận thức sai biệt này đến sai biệt
khác dẫn đến đau khổ chẳng an ổn. Như thế mà nói, tai cũng vậy, mũi cũng
vậy, miệng cũng vậy, thân cũng vậy, và ý cũng vậy; như vậy mà tác động
gọi là không tự giữ.
Phật bảo các Tỳ Kheo, lý do gì gọi là tự
giữ? Nếu tự giữ con mắt, ngăn nhãn thức không rơi vào sắc, tâm liền
không dong ruỗi; tâm đã không dong ruỗi thì đạt được an lạc; đã có an
lạc thì được định ý; đã được định ý liền rõ được thực hữu tri (cái biết
thực hữu) và rõ được thực hữu kiến (cái thấy thực hữu); rõ thực tri và
thực kiến rồi thì xả được hoặc nghiệp và thoát khỏi vô minh, và không có
gì là không như thực, nhân đây đạt được trí huệ, tâm được an ổn. Sáu
căn cũng như đây mà nói, như vậy gọi là tự giữ. Những gì nói về tự giữ
và không tự giữ là như vậy.
No comments:
Post a Comment