Nghe như vầy, một thời Đức Phật ở nước
Xá Vệ, vườn Kỳ Thọ Cấp Cô Độc; bấy giờ Đức Phật bảo A Nan, hôm nay ta
thiền định cảm thương người đời không biết sự rộng sâu đích thực của con
đường giác ngộ rồi lại dùng lời nông cạn tà vạy để chê bai, muốn dùng
tâm ganh tị để báng bổ đạo tâm, tạo ra sự gay cấn, làm khó các đệ tử ta.

Đức Phật lại bảo A Nan, nếu có người hảo
tâm thiện ý, hiểu được pháp giác ngô, một lòng muốn nghe pháp dù có thể
là một ngày, một ngày không được thì nửa ngày, nửa ngày không được thì
một giờ, một giờ không được thì nửa giờ, nửa giờ không được thì một
phút, người kia sẽ có phước báo vô vàn không thể suy được. Các ông phải
vì tất cả các Tỳ kheo tăng, Tỳ kheo ni, Thiện tín nam, Thiện tín nữ và
tất cả mọi người mà nói về điều này. Cũng nên vì họ mà nói rộng về pháp
bố thí gieo trồng phúc báo; vào ngày trai nhật, sửa soạn thức ăn, thỉnh
mời tứ chúng và sắp đặt tòa cao để cung thỉnh các bậc hiền giả sa môn
luận giảng kinh pháp, và khi hương đèn đốt lên, ánh sáng sẽ xông khắp,
chư Thiên vui vẻ xuống giữa hư không, nghiêng tai nghe ngóng và rất mừng
rỡ. Nếu người muốn phá tâm keo kiết, bố thí làm phước, có chư Bồ tát
thân cận giúp đỡ, ngăn cản tai nàn, việc làm mỹ mãn, mọi sự tốt lành,
trọn không oán ác. Thí như trồng cây tuỳ theo hạt giống mà sinh trưởng;
làm thiện được phước, làm ác gặp nạn, nếu không có trồng làm sao có quả.
Cần phải chánh tâm, cẩn thận chớ có hồ nghi để bị tà vạy sai sử. Ôm
lòng nghi nan, phước lành rời xa, rơi vào nẻo ác, mọi việc chẳng thành.
Ngu si phá giới, trách ngược thánh thần, việc làm vô ích do tâm không
chánh. Nếu bất kỳ ai nghe điều này rồi và thọ trì ghi nhớ làm sao không
đạt được phước lợi. Khi Đức Phật nói xong, A Nan hoan hỷ và đảnh lễ
Phật.
No comments:
Post a Comment