Cuối đèo,
sương khói treo lơ lửng
Chẳng có hoa xuân
chẳnng nắng hồng
Đường đã quên tên,
vàng thu đổ
Gió cũng không lời,
trời mênh mông…
Lòng ngỡ
ngày về manh áo cũ
Nhuộm biếc thời gian
xanh cỏ cây
Nhưng thu vồn vã
lời tống biệt
Chẳng đổi thay gì
ngoài đổi thay.
Bốn bể hải hồ
con nước bạc
Rì rào tiếng sóng
vỗ thuyền nan
Sông sâu, không ngả
đâu bờ bến (?)
Loáng mái chèo khuya
bóng nguyệt loang.
Ôi dấu nghìn năm,
nghìn năm ấy
Trăng treo đỉnh núi
để người trông
Có ai về giữa
đêm hiu lạnh
Dõi một vì sao
sáng cõi lòng
Hạt sương vai ướt,
tan chưa vội
Thoảng tiếng bình minh
hót đầu ngày
Hớp chung trà nguội
ôi vô vị!
Khổ-lạc trần gian
chỉ thoáng mây.
TNTQ
No comments:
Post a Comment