bốn nghìn năm văn hiến
Lời ca dao
ru mảnh đất rồng tiên
Đồng lúa hát
câu hò mùa gặt mới
Rẫy nương xanh
Mẹ ngồi xuống
nhìn đất trời nhỏ lệ
Buồn miên man
neo trên những đường qua
Nghe giông bão
gầm vang đồi thế kỷ
Thương đàn con
thấp thỏm, gió cuốn xa...
Nhớ thuở nao
rừng hoang bên núi thẳm
Nhóm lửa hồng,
nhen khói, hú tìm nhau
Chiều phơi phới
cánh diều cao chới với
Đất Lạc Hồng
núi biển nối vầng trăng…
Rồi nghìn năm
biên cương đau bờ cõi
Hồn mẹ thiêng
theo quân trận cồng-chiêng
Với thanh tre hiền lành bên song cửa
Giặc ngoại xâm
đã khiếp vía liên hồi…
Tình đoàn kết
giang sơn Hùng một thể
Lời Âu Cơ
vẹn nghĩa cử Đệ Huynh.
…Mẹ nhắm mắt
gặm nỗi đau dâu bể
Trăm mùa xuân
hoa khép nụ rừng mai
Con thơ lạc
bên kia bờ súng đạn
Đời văn minh
tình hấp hối lên ngai.
Dòng máu Việt
nhạt dần theo danh lợi
Anh và Em
một manh chiếu chia hai
Hai giới tuyến
hai con tim rách nát
Vết thương sâu
lòng thù hận nào phai.
Mẹ đang khóc
chờ con trong nỗi nhớ
Nước non rầu
tóc rụng xuống mồ hoang
Tim của mẹ
biển Đông tràn sóng dậy
Buồn tang thương
trãi biên giới ngập tràn.
Mẹ quỳ gối
áo xưa dài một dãy
Rừng Trường Sơn
hờn tủi nhục vong thân
Hồn oan khuất
tiếng ve sầu dân tộc
Còn quê hương?
Xin nhìn thấy nẻo đường…!
TNTQ
No comments:
Post a Comment