Khi vườn sau nhuốm lạnh
Mặt đất bay là đà
Lá vàng đuổi theo.... gió buốt.
Biết đã chớm đông,
Ríu rít cây trơ cành
Trời xa…heo may,
chim quên nghiêng cánh.
Sớm tinh sương
Có ai lay cửa
Gọi ta…
tiếng gió thì thào
Nhắc ta tung cửa…Ngày mới,
bước ghập ghềnh
Lòng đất, vang tiếng chân hoang sơ
Có một người xa lạ
Không nhớ mình đêm qua
Một giấc dài quên mộng mị.
… Ơ hơ, sáng nay,
cỏ cây cũng rất lạ
long lanh chuyển mình
đêm qua
giọt sương gửi mình, hoa cỏ rưng rưng ngày vừa đến.
Gió lạnh lên cao
vừng mây xám hóa thân
làn nước bấp bênh đùa trên lá đổ,
Soi bóng, ta cười
thênh thang,
cùng một vòm trời lấp la lấp lánh.
….Một ngày, mới tinh
Thấy mình
Chiếc lá rơi
Ngẩn ngơ, cuối thu
Khung trời, chiếc bóng.
TNTQ
No comments:
Post a Comment