Một mùa hoa nữa lại về, nhớ những đóa sen trắng, hồng nhấp nhô phố thị, nhớ những cảm xúc thiêng liêng vào ngày Phật đản; cảm xúc ấy vẫn còn nguyên sơ như mới hôm qua trên dòng thời gian trôi lặng lẽ.
Nhớ Phật đản xưa, ngày mà mọi người không mua bán, chợ không đông, con đường lên chùa Từ Đàm kẹt xe nhưng không ồn náo, phố xá lặng thinh khi sương mai vừa lan trong tiếng chuông chùa vang vọng.
Nhớ tiếng kẻng chùa báo thức chúng từ lúc ba giờ sáng, mở mắt là biết một ngày rất ‘mới’ và thiêng liêng vô cùng, ngày hân hoan qua một năm dài lãng đãng. Sau khi rửa mặt, súc miệng tôi mặt chiếc áo tràng lam còn thơm mùi vải cùng các điệu khác lên chánh điện, thắp đèn, xông trầm… và chờ đợi…
Điện Phật cũng như mọi hôm, nhưng hôm nay rất ‘lạ’, có nhiều bình hoa sen trắng, xanh, hồng được đặt ở ba tầng trông như hồ sen gợn sóng. Chân đèn, lư nhang và các tượng thờ đều sáng loáng, trái cây đủ màu được chưng một cách nghệ thuật trên những dĩa bồng xinh xắn đã tôn vinh thêm vẻ đẹp trang trọng của điện thờ tâm linh. Trên cao, ở giữa, Đức Phật ngồi nhìn xuống, bình thản, mỉm cười, ánh mắt ấy uy nghiêm, chan chứa lòng từ bi, độ lượng; trong ánh nến phập phồng, khuôn mặt của Phật u huyền và lấp lánh, phía sau, cái bóng đen lồng lộng ngồi nghiêng cứ lung lay theo ánh sáng... Ở tầng thấp, gương mặt Phật sơ sinh tỏa rạng dưới ánh đèn dầu nhỏ như đang cười với chúng tôi, tôi cảm nhận sự khác biệt là đôi chân của Phật bé thơ đã bước tự tại trên đóa hoa sen, và đóa sen ấy đã bể mất một cánh bên phải (có lẽ vị hương đăng nào đó đã làm rớt tượng), ở chỗ cánh sen bị mất ấy có con nhện nằm phía trong, nó cứ nhúc nhích với những cái chân lều khều như cảm nhận sự chở che trong giờ phút quan trọng sắp đến. Cảm giác gần gũi và thiêng liêng tràn ngập, mùi trầm, hương lan quyện với hương của hoa sen thơm ngan ngát, những làn khói mỏng lượn vòng bao quanh các bức tượng như những bức tranh thần tiên được mô tả.
Có tiếng bước chân, tôi đứng nép mình và chắp tay ở một bên cửa ra vào để chào Sư bà và quí Sư ni với những bước khoan thai nhẹ nhàng vào chánh điện. Sư bà trang nghiêm, cao lớn, người đi sau vị dẫn thỉnh, đeo vòng hạt trước cổ, những hạt chuỗi rất to và bóng loáng bởi thời gian, Đại chúng đầu cạo mới như nhau, đắp y màu hoa cúc vàng thắm cả không gian bên trong, những chậu cúc ngoài cửa vẫn còn đang âm thầm khoe nụ….thời khắc lúc này im lặng, chỉ có tiếng tí tách của những ngọn đèn sáp lớn chảy, tiếng cười của những ngọn lửa phát ra từ cây đèn dầu nhỏ, tôi vội khép cửa hờ để bớt gió, quỳ phía sau, lắng nghe lời niêm hương, khấn nguyện, lòng thấy ấm áp, bình an.
Cũng thời công phu sáng như mọi ngày, nhưng hôm nay sớm hơn, trang trọng hơn, có ba hồi chuông trống bát nhã, và đặc biệt có sự hiện diện chủ lễ và niêm hương của Sư bà, và Đại chúng không có ai vắng mặt trong thời khắc vía Đản sinh. Tiếng kinh vang dội rừng cây bên ngoài, trầm hùng bay bổng như thanh âm thác đổ dập dìu theo gió, những con chim giật mình bay lui bay tới sột soạt bên cửa sổ như muốn nghe và nhìn những điều kỳ diệu từ bên trong. Lúc Sư bà giáo lễ: “Nhất tâm đảnh lễ, Lâm-Tỳ-Ni Vô ưu thọ hạ thị hiện đản sanh,” chúng tôi hòa theo khánh: “…Bổn sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật.” Khi đầu mặt sát chiếu, hình ảnh đóa sen hồng dưới chân Phật hiện lên to hơn, tôi thấy Phật sơ sinh tung tăng trên trên những nụ sen đó, và cùng với tôi trên con đường vàng của làng quê, tôi chạy tung tăng theo Phật bé thơ khi khói vừa giăng trên những mái tranh… lòng miên man niềm vui…, một lúc, chị điệu kế bên lay gọi vào tai tôi: “ê dậy đi, ngủ chi lâu rứa, hết lạy rồi.” Giật mình, tôi quỳ lên và tụng phần hồi hướng theo chúng.
Thời kinh lễ vào ngày rằm Phật đản đã qua, bên ngoài trời vẫn còn mờ, Điện Phật trống vắng, lung linh những ngọn nến sắp tàn, mùi trầm hương lảng vảng, cái mùi thơm thanh tịnh chỉ toát ra ở chốn Thiền môn xa hút. Tôi quét tro rơi xung quanh các lư hương, chút ánh sáng liu riu từ bóng mờ trên cây đèn dầu nhỏ hắt lên mặt Phật bé thơ, tôi thấy cái mặt bụi bặm của mình phản chiếu trên gương mặt sơ sinh của bức tượng đồng cổ kính, lâng lâng, tôi đứng nhìn Phật và nhìn bóng mình rồi cười, sau lưng, sương khói lượn bay lúc trời ửng sáng.
TNTQ
No comments:
Post a Comment