Đêm đêm trăng đi rồi trăng về; khi trăng về, bầu trời xao động, mặt đất yêu kiều và hiền dịu hơn khi ánh sáng của trăng ôm choàng nó trong hơi thở nhẹ của làn gió mênh mang vô xứ.
Đêm nay, rằm đã qua, trời đã khuya, trăng vẫn còn treo trên nền trời. Gió vi vu, những cành lá va vào nhau để hát những lời lao xao như khúc nhạc tương phùng, thanh âm lúc vơi lúc nhặt tựa bản hòa tấu quên lời. Một vài chiếc lá rơi nhẹ và khiến cho mặt đất run run chào đón cuộc giao ngộ giữa phân ly. Bóng của tàng cây vươn ra dài hơn thân cây và cùng nhảy theo những nhịp điệu của cành cây trong ánh sáng dịu dàng của bóng trăng chiếu lấp la lấp lánh. Cỏ hoa thiêm thiếp dưới ánh mơ huyền, vạn vật đều đang chìm vào vừng sáng mênh mang ấy.
Trên cao, một vòm sáng long lanh chưa xuất hiện rỡ ràng, có lẽ, nó chờ đợi một điều gì đó…, những mảng mây đen theo gió bay qua bay lại, lúc nhạt lúc đậm xung quanh vòng sáng ấy. Bất chợt, một cơn gió giật mạnh, mây đen xua về hướng bắc, ánh sáng loang ra trên bầu trời, và…ơ kìa, một bóng tròn bắt đầu hiện…tròn đẹp như viên bi màu vàng trong trẻo với những vết tối loang loáng ở một góc; một viên bi nhỏ luồn ra khỏi bóng mây quanh nó, lăn nhẹ trên nền trời, chiếu khắp thiên địa với ánh sáng từ bên trong tràn ra toàn thể. Yên lặng, vòng sáng ấy không ngừng trôi đi với mây một cách nhẹ nhàng và thanh thản, đi nhưng không rời vị trí, nó vẫn treo lủng lẳng trên cành cây và nhả những tia vàng lóng lánh trên lá.
Một con châu chấu xanh đi chơi đêm leo trên đọt cây, ve vẩy hai sợi râu ngẩng nhìn ánh trăng, nó đứng lúc lắc mãi trên đó và nhìn ánh trăng say sưa; có lẽ, nó yêu mặt trăng và chỉ biết nhìn ánh trăng xa xôi ấy một cách tha thiết. Nó trượt khỏi cành rồi lại bò lên, cũng ở chỗ đọt lá đó, nó trông vời vợi ánh vàng trên cao mà quên rằng ánh vàng ấy không khác màu sắc của cái đầu nó. Một lúc, trăng luồn vào đám mây, một tiếng chim từ đâu hót thất thanh, hai chiếc râu của nó quặp xuống rồi thu nhỏ lại, nó đứng bất động chừng hai phút rồi đi về trên con đường mà nó đi tìm ánh sáng.
Khi ánh sáng tràn lai láng, trời mát nhẹ, tôi rảo bước quanh vườn, dưới ánh sáng dịu dàng, cây cỏ dưới đất mềm mại hơn, ánh sáng và sự tĩnh lặng chan hòa cùng nhau khiến cho không gian trở nên sâu hút và thanh thoát, duy chỉ có tiếng của những con côn trùng ở dưới lòng đất thi thoảng kêu chim chíp như báo hiệu sự sống hiện diện khắp nơi; điều này, nhắc tôi bước thật nhẹ hơn vì tất cả mọi loài cùng đang tồn tại trên trái đất, chung một bầu trời và đang cùng nhìn về một ánh sáng.
Gần về khuya, gió lặng, ánh trăng lớn hơn và nhếch ra giữa trời cao thênh thang, xung quanh nó là những mảng mây sáng loáng; ánh trăng bất động và tĩnh lặng nhưng chiếu sáng cùng khắp ngay cả những nơi mà nó chưa vươn tới. Những nụ hoa ngọc lan vừa hé đã gom cả ánh trăng trong giọt sương khuya trên đầu nhụy, mùi hương ngan ngát lan tỏa cả khu vườn, và hơi thở của tôi lại nhẹ nhàng, ngọt ngào trong hương thơm ấy. Ánh sáng vẫn mãi trôi theo tôi trên mỗi bước nhưng luôn cách xa cái bóng đen của tôi, tôi bước tới đâu thì những chú sóc, chú chồn đi trong khuya đều tản xa cái bóng của tôi, chúng chỉ dạo chơi trong ánh sáng lung linh của toàn thể.
Trời bắt đầu lạnh, tôi ngồi dưới hiên khi trăng bắt đầu tròn vành vạnh như quả bóng đỏ, gió lắc lư và ánh sáng của nó rơi trên làn nước với những mảnh vỡ tung tóe như những mảnh vụn của kim cương dưới nền kính. Không gian lúc này tĩnh lự, vô ngôn, ánh trăng cô đơn và hiển lộ nụ cười vô ngại, vũ trụ tràn ngập ánh vàng trong vắt như thuở bắt đầu. Bên góc trái, trăng vừa treo trên mái chùa như vừng mây trắng được phát họa bên một góc của cái dĩa cổ. Sự gặp gỡ mầu nhiệm giữa vầng trăng miên man và mái uốn cong cong ấy chỉ đúng vào thời điểm và góc nhìn, tựa hồ cái đẹp của chân lý ngàn năm chỉ được thấy và khám phá với tâm tư tĩnh lặng.
Một con chim quạ bay từ xa rồi đậu trên mái chùa và hót bâng quơ khi đêm sắp tàn. Lúc này, trăng nghiêng một bên, ánh sáng mờ dần, và vầng trăng từ từ nhỏ… rồi lặn khuất trong mây..
Trăng đã ra đi về nơi viễn xứ bất diệt, và sẽ trở về ngày nào đó, khi mà bầu trời tâm bình lặng, khi ánh mắt nhận thấy vẻ đẹp thiên thu trong bóng tối u huyền, hư ảo, và trên những bước chân lưu lạc ngàn khơi, có ai nhớ rằng ánh trăng thanh ấy vẫn đi cùng, muôn thuở?!
TNTQ
No comments:
Post a Comment