Tôi đến Lone Mountain khi trời còn loang trong sương, cảnh vật từ trên cao chìm khuất trong mây, con đường đi lên lờ mờ như hư ảo. Chờ đợi, tôi ngồi trong xe nhìn sương tan dần ở phía đồi xa nơi con đường tôi sẽ bước.
Khi chân trời hừng đông vừa le lói những mảng mây vàng, khuôn mặt của núi đá lộ diện. Sau một đêm mưa tầm tã, đỉnh núi nhả những làn khói lam lượn vòng khi trời vừa ửng nắng. Tôi khoác áo ấm, bước những bước độc hành như tiếng gọi của nó đã thúc dục tôi phải đến với đồi núi này một lần để cảm nhận những bước chân của chính mình với nó.
Con đường mòn lên đỉnh ngoằn ngoèo với những phiến đá lởm chởm nằm hai bên, đất còn ướt sũng và đỏ thẫm vì đã thấm nước, cỏ cây ven đường còn ngậm những giọt long lanh của đêm qua, những nụ hoa dại chưa kịp nở đã cúi đầu vì nặng trĩu những hạt mưa còn lưu luyến. Con đường chập chũng với nhiều vũng nước còn đọng, đôi giày thể dục của tôi không dám bước mạnh mà những giọt nước bên dưới vẫn bắn lên tung tóe. Hơi lạnh bên dưới luồn lên phả vào mặt như tôi đang đứng trước cái tủ đá vừa mở; tuy nhiên, cái lạnh hơn hết vẫn là sự im lìm của con đường độc bước cùng tôi đến một nơi cao hơn, nơi không có sự sinh hoạt sống động của con người.
Đi một lúc, con đường không ngắn lại nhưng lại dài ra…, tôi tiếp tục bước thật chậm, không suy nghĩ, và con đường thản nhiên sáng rỡ với vẻ đẹp lạ lùng của chính nó khi tôi không mong ước một đích đến. Chừng năm phút sau, tôi đứng lại, ngẩng nhìn lên, và ô hay, đỉnh núi đã gần! Mây bay trên đầu, gió vờn lên cao, lúc này khí lạnh vội ùa vào tai vào mũi, càng lên cao thì không khí loãng hơn, tôi thấy mình nhỏ lại, nhỏ như mới tượng hình, và nhìn lên chóp đỉnh, một mặt trời hồng đã xuất hiện tròn xoe như trăng nở giữa sớm mai, đồi núi tràn ngập ánh nắng đầu ngày một cách rực rỡ với những vừng mây sáng loáng, đẹp như Mountain Landscape của Vincent Van Gogh.
Khi gần lên đỉnh, tôi đứng nhìn bốn phía, thấy con đường nhỏ chập chùng, lượn vòng bốn bên núi mà tôi đã qua rộ những cây hoa đủ màu rải rác trên con đường; dưới xa, con đường thoáng bóng người đang đi lên, họ đi từng tốp năm, ba người nắm tay tung tăng rồi chân va vào những ổ đá, té ngã…, có người lại đi một mình, cúi đầu trầm mặc như thử sức với con đường lên đỉnh, và họ đi những bước vững chải hơn.
Lúc ánh nắng bung những làn hơi nóng hơn, sương khói trên đỉnh đã tan biến, con đường trải nắng mênh mang. Bên dưới, cảnh vật trở nên nhỏ bé và xa cách với vô cùng. Hít thở thật sâu, tôi trầm tư vào hơi thở, nhìn xuống tảng đá đối diện loang bóng chập chờn của chính tôi nhưng không phải tôi, loáng thoáng trên đầu, những đám mây bay bay trong nắng vàng, rồi từ bên hốc đá kia, tôi nghe một tiếng đập cánh của con chim lớn vụt bay ra và vọng lại, tiếp theo, một đàn chim từ đâu bay theo nó vòng quanh đỉnh núi ca hát vang lừng trong nắng đẹp.
Tôi đã thấy đỉnh Lone Mountain, chỉ nhìn nó..., chợt thấy những phiến đá nghìn năm không tên của nó như muốn gầm gừ với tôi. Tôi buông bỏ ý định leo lên đó, tôi đã đối diện với nó, vẫn là áng mây đu đưa ở trên, không gian se những tia sáng bình minh gần hơn, bầu trời thấp hơn, những âm thanh bất lực trước tiếng gió hú đua nhau không ngừng, vũ trụ như bàng hoàng với một ngày mới cùng trời mây và nắng gió đang chơi đùa nhau.
Tôi trở về cũng trên con đường mòn này khi nó đã khô ráo, những cây lau cao ngất ngưỡng hơn đầu tôi theo gió ve vẫy làm rơi những hạt bông trắng xóa như hạt gạo trên con đường, con đường mềm hơn, mịn hơn, và bàn chân tôi như bay bổng trong không gian viễn xứ không con đường. Xa xa, có một ngọn đồi khác cũng đơn độc và đang thì thầm với mây gió không ngừng. Tôi nhìn những đỉnh trầm lặng kia như là chính mình, không phải là những chỏm đá cao để cho tôi chinh phục. Gió bắt đầu nhẹ hơn trên con đường mòn bước về; trời dần nóng, con đường nung lên, bụi đường bay vòng theo những làn gió xoắn, hơi ấm của núi lan ra mùi thơm của những cây hoa dại từ vết nứt của vách đá, tôi hít một hơi thật sâu và có cảm giác ngọt lịm ở đầu lưỡi, toàn thân nhẹ nhàng và an tịnh.
Tôi bước giữa lưng núi trên con đường khi nắng vừa đứng bóng; nhìn lên, mỏm núi không cao, xa; nhìn xuống, cảnh vật đủ tầm nhìn, không thấp quá. Con đường rộng hơn bởi những tia nắng dần dần đỏ hoe khấp khởi lan ra, tiếng thở của đại ngàn vẫn đang hun hút bên tôi. Một viên đá nhỏ đâu đó lăn theo những cơn gió lạ vi vu trên con đường như gọi những ưu phiền của mùa đông đi qua nghìn trùng phiêu lãng.
TNTQ
Casino Games Online | Goyang FC
ReplyDelete› casinos-games-online › casinos-games-online Play slots online from your smartphone, 슬롯머신 tablet or desktop, 포커 페이스 no 우리 카지노 총판 matter what 슬롯 커뮤니티 device you choose. Choose from 5 or more casino games: slots, table games, video poker, bingo. In 룰렛 만들기