Văng vẳng quê xưa,
ve ngân vào hạ.
Con đường dài lang thang,
buồn dâng trong nắng đỏ.
Đồi cao,
heo hút mái chùa,
nghiêng nghiêng cây sứ cội già.
Hoa nở trắng miên man...
Tỏa hương thơm nhẹ một vùng, yên tĩnh.
Năm cánh hoa điểm nhụy,
nội hàm lung linh huỳnh sắc.
Long lanh sương sớm,
lấp lánh nắng chiều,
nụ hoa thoảng nhẹ làn hương,
như nhắc ai ghé mắt, tìm về.
Không khoe sắc mặn nồng,
hoa hồn nhiên nở,
khi bốn mùa đi qua mưa nắng.
Trên mảnh đất cằn khô,
hoa trắng gợi niềm tin bất diệt-thanh thản, yên bình.
... Sáng nay, bên đường,
tôi thấy quê hương, tuổi thơ.
Năm tháng xưa chợt hiện về,
với một làn hương dìu dịu!
Cúi nhìn quê cũ,
dưới cội hoa già.
Ngước thấy trời cao,
cành trắng xôn xao trong gió mới.
Ký ức nơi đâu?
Tôi biết mình không còn mơ,
Hoa sứ luôn hiện hữu nhiệm mầu,
trên những bước chân trở về bổn xứ.
TNTQ
No comments:
Post a Comment