Bình
minh nhả hạt long lanh
Hơ
lòng bàn tay nắng sớm
Cuối
xuân,
hương
đất vẫn ấm ngọt ngào
Cành
cây khẳng khiu, vang bước chân chim nhảy nhót.
Góc
tường hắt hiu riêu phủ,
Tàng
cây rũ bóng nghiêng mình.
Dưới
cội cây đã bạc mùa
Co
ro chú ốc sên, rụt rè trong vỏ,
Riêng
mang nỗi sợ lạc loài: ngày mới không tên, lạ lùng ánh sáng…
Bình
minh chưa qua,
tiếng
gà trưa chợt bàng hoàng
Màu
nắng chưa hanh hao,
thiêm
thiếp giấc nồng con sâu cái kén.
Lòng
đất, cỏ cây nào biết muộn phiền tháng năm phiêu bạt.
Nhạt
nhòa, tiếng gõ thời gian chưa tròn nốt lặng,
miên
man…dấu lửng cuối ngày…
Đêm
nay, sau cơn mưa bão,
Ốc
sên lạnh chết bên tường, lời nghìn năm bỗng bâng quơ, hờ hững…
Ôi
Kiếp bình yên, thổn thức tiếng gió gào thi thiết!
Sáng
nay, ngoài hiên vẳng tiếng kinh cầu
Gate
Gate paragate parasamgate…
Hãy
can đảm lên đường
Vượt
qua những bức tường ảo.
Bầu
trời thênh thang,
sáng
trong, lặng lẽ.
Con
đường ngút ngàn hoa nở,
ơ
kìa, những giọt nắng
vàng
trải tinh khôi!
Và
hơi sương nhẹ tan cuối miền du lãng.
TNTQ
No comments:
Post a Comment