Chiều bỏ quên đầu núi
Cô phong, đỉnh kiêu hùng sáng loáng
Vút cánh chim
Xé toạc tầng mây, biệt tích.
Ta bỏ quên
Ngày tháng năm
Lạnh lùng gót chân hoang chai cứng.
Đường về
Đá sỏi mềm, theo bước chân, cỏ hoa ngây ngất
Nắng chưa xanh
Tiếng lạnh chợt thầm thì
Lóng lánh nụ hoa vàng chờ đợi
Hờ hững con đường, không lối...
Về đâu?
Thiên thâu, chiếc bóng
lẳng lặng bên ta…
một mảnh hồn vất vưởng
trôi trên phiếm thời gian ảo tưởng
phút chốc, chợt tan hoang
theo gió bụi cuối ngày,
Ôi bóng ta,
quá ngỡ ngàng, xa lạ…
TNTQ
No comments:
Post a Comment