mơ hồ rằng ta chết
Hờn non cao
hết phong kín triêu dương
Khi sương bạc
vươn xanh mùa riêu cũ
Gọi hồn thiêng
hé một nụ cuối đường
…Ta hóa kiếp
cành xuân hồng bỡ ngỡ
Nhìn đời nghiêng
theo đêm xuống trăng lên
Rơi nhịp mõ
đêm lững lờ ảo mộng
Buồn tan trong
giọt nắng vỡ trước thềm.
TNTQ
No comments:
Post a Comment